Cô là gái xấu, cô đơn phương yêu anh nên anh có thể dễ dàng thao túng cô. Cô xấu nên cô chẳng có quyền đòi hỏi, phải nghe lời anh răm rắp....
Cô là gái xấu, cô đơn phương yêu anh nên anh có thể dễ dàng thao túng cô. Cô xấu nên cô chẳng có quyền đòi hỏi, phải nghe lời anh răm rắp. Anh gọi cái phải đến ngay, anh đuổi về cũng không dám trách móc,…
Phượng được liệt vào hàng gái ế của công ty. Và nguyên nhân ế của cô chính là… xấu. 30 cái xuân xanh đã qua nhưng đến nay cô vẫn đi về lẻ bóng. Ấy vậy mà thời gian gần đây, Sáng – một đồng nghiệp lại quan tâm đến cô lạ thường.
Sáng đã có vợ con đề huề, trong công việc thì phấn đấu mãi vẫn dậm chân ở cái chức nhân viên quèn, lương ba cọc ba đồng. Thấy Sáng tiếp cận mình, ban đầu Phượng cũng ái ngại lắm, chỉ dám đáp lại ở mức anh em đồng nghiệp vì chàng đã có “gông đeo cổ” rồi.
Sáng đã có vợ con đề huề, trong công việc thì phấn đấu mãi vẫn dậm chân ở cái chức nhân viên quèn, lương ba cọc ba đồng. Thấy Sáng tiếp cận mình, ban đầu Phượng cũng ái ngại lắm, chỉ dám đáp lại ở mức anh em đồng nghiệp vì chàng đã có “gông đeo cổ” rồi.
Nhưng sau nhiều phi vụ tâm sự lâm li bi đát thì Phượng biết được gia đình Sáng chẳng hạnh phúc gì cho cam. Vợ Sáng khinh thường anh bất tài, kém cỏi nên coi anh như không khí trong nhà, còn ngang nhiên cặp kè với người đàn ông khác.
“Sao kẻ ăn không hết, người lần không ra vậy?” – Phượng chán nản nghĩ bụng. Cô chỉ cần một người chồng như Sáng, sống cuộc sống giản dị, yên bình là mãn nguyện lắm rồi.
Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, dần dà 2 người nghiễm nhiên trở thành một cặp. Sáng hứa sẽ ly dị vợ sớm nhất có thể để đến với cô. Bạn bè của Sáng thấy anh cặp kè với cô nàng “cá sấu” của công ty thì kinh ngạc lắm, chắc mẩm anh có vấn đề về thần kinh.
Hôm đó, cả hội đang nhậu tưng bừng thì Sáng có điện thoại. Là Phượng gọi, mời anh tới nhà ăn cơm, cô sẽ làm món anh thích nhất. Từ chối Phượng xong, anh quay sang đám chiến hữu đang mắt tròn mắt dẹt: “Thắc mắc lắm đúng không? Này nhé, em Phượng tuy có một khuyết điểm rất to là gái xấu nhưng bù lại em ấy lại có nhiều ưu điểm khác to không kém”.
Hôm đó, cả hội đang nhậu tưng bừng thì Sáng có điện thoại. Là Phượng gọi, mời anh tới nhà ăn cơm, cô sẽ làm món anh thích nhất. Từ chối Phượng xong, anh quay sang đám chiến hữu đang mắt tròn mắt dẹt: “Thắc mắc lắm đúng không? Này nhé, em Phượng tuy có một khuyết điểm rất to là gái xấu nhưng bù lại em ấy lại có nhiều ưu điểm khác to không kém”.
Thấy đám bạn vẫn mù mịt chả hiểu gì, Sáng cười phớ lớ tiếp lời: “Thứ nhất, được sex thoải mái, thích lúc nào cũng được, em ấy chiều tất. Mà khi ‘làm việc’ thì cứ xả láng đi, mình sướng là được, chả cần quan tâm em ấy thế nào. Rồi tha hồ bắt em ấy phục vụ và thử các kiểu táo bạo mà ở nhà vợ còn lâu mới cho. Thế đấy, nhưng không đồng ý là tao dọa bỏ, sợ ngay! Nữa là, em ấy là ‘hàng sạch’, xấu thế thì sợ gì thằng nào bon chen mà ‘bẩn’ được”.
Sáng được chúng bạn khen “hay” nên thích chí lắm, tiếp tục nói: “Thứ 2, em ấy là gái xấu nên chẳng mất kinh phí cò cưa và bao nuôi. Mày nghĩ xem, nghèo kiết xác như bọn mình sao xớ rớ được các em xinh tươi lúc nào cũng đòi hỏi? Không những thế thi thoảng còn được em ấy nhét cho vài trăm tiêu vặt nữa cơ.
Thứ ba, em ấy chăm sóc cho tao rất tận tình mà chẳng cần tao chăm lại. Cụ thể như vừa rồi chẳng hạn, nấu cơm mời tao tới ăn mà tao có thèm đến đâu.
Thứ tư, em ấy rất nghe lời nhé. Cãi một câu tao chửi cho 10 câu, tát cho vài cái là sợ xanh mắt mèo, lần sau đố dám tái phạm…”.
Cứ thế, Sáng thao thao bất tuyệt mà không biết điện thoại mình chưa ngắt máy, đầu dây bên kia Phượng đã nghe thấy tất cả. Sự thật vừa khám phá khiến cô đau đớn quá. Chỉ vì xấu thôi mà cô phải hứng chịu những điều cay đắng ấy ư?