Archive Pages Design$type=blogging

Mãi yêu nhé! Đông Đông

Đã có lần tôi nhìn thấy nó, tấm hình mà anh vẫn luôn mang theo bên mình. Cô gái nhỏ có gương mặt trái xoan phúc hậu, mái tóc dài bồng bềnh ...

Đã có lần tôi nhìn thấy nó, tấm hình mà anh vẫn luôn mang theo bên mình. Cô gái nhỏ có gương mặt trái xoan phúc hậu, mái tóc dài bồng bềnh xõa ngang vai nhưng tuyệt nhiên không có đôi mắt, cũng không có một định hình rõ ràng ngoài những nét vẽ mơ hồ.
Tôi gọi anh là Đông Đông, có nghĩa là chàng trai của mùa đông.
Mùa đông của riêng tôi.
Mùa đông ở Ochiwa.
Và cả những ngày tâm hồn đi lạc…
***
Khi đôi bàn tay đã buông xuôi.
Khi tất cả mọi người đều nói với bạn rằng: Đừng cố nữa.
Khi con cá nhỏ yếu ớt không còn đủ sức để lội ngược dòng.
Liệu bạn có còn tin vào thứ gọi là điều kì diệu?


***
Tôi sốvới ba Tôn từ nhỏ. Ông rất vui tính, thoải mái, tính tình xởi lởi và cực yêu thương gia đình. Thứ tình yêu thầm lặng nhưng ấm áp, chỉ có thể cảm nhận thông qua những hành động dù là giản đơn. “Những gì xuất phát từ trái tim sẽ đến được với trái tim”. Ba thường nói với tôi như thế khi chúng tôi cùng đi bộ dọc theo con sông gần nhà. Có lẽ vì vậy mà chưa bao giờ tôi có ý nghĩ rằng mình không có một tổ ấm trọn vẹn. Hai từ “trọn vẹn” đó suy cho cùng cũng chỉ là một cách nói tương đối bởi có ai định nghĩa được hoàn toàn thứ cảm xúc đó đâu. Và đối với tôi, được sống với ba đã là một hạnh phúc- thứ hạnh phúc xa xỉ của một đứa con nuôi tưởng chừng như sẽ mãi ở trong những ám ảnh về một gia đình thật sự, có ba, có mẹ. Giữa biển người mênh mông, tôi gặp được ba Tôn như một điều kì diệu. Những người như ba quá ít khi mà bộn bề cuộc sống cứ mãi kéo họ vào vòng xoáy mưu sinh của cuộc đời. Có lẽ khi ấy tôi còn quá nhỏ để có thể hiểu hết được nội tâm phức tạp của con người. Rằng trước tôi ba còn có một đứa con. Rằng sau mỗi nụ cười của ba là gánh nặng gia đình và áp lực từ người vợ. Để rồi khi ba ra đi cùng những lời hứa không bao giờ thành hiện thực cũng là lúc tôi lặng lẽ nói lời tạm biệt với ngôi nhà của chúng tôi. À không phải là nhà của ba mới phải bởi giây phút đó tôi nhận ra rằng nó không còn là bến đỗ bình yên của riêng tôi nữa…
Cười thì rất dễ nhưng tạo ra niềm vui thì rất khó. Hạnh phúc là khi đạt được những điều mà mình mong muốn nhưng thường nó không kéo dài được lâu. Cách duy nhất để nó mãi bên ta là trao ánh sáng cho những người đứng trong bóng tối.
Khi tôi hỏi ba Tôn vì sao dì lại luôn nhìn tôi bằng ánh nhìn lạnh nhạt, ba đã cười và nói với tôi như vậy. Có lẽ cũng vì thế mà tôi quyết định thi vào bác sĩ. Tôi muốn trở thành một con người như ba, bằng cách này hay cách khác đều đem lại cho người khác một điểm tựa giúp họ có đủ nghị lực để lội ngược dòng.
Mùa đông dịu dàng chùng chình qua ngõ mang theo cái không khí lành lạnh của những ngày không nắng. 5 năm. Khoảng thời gian không ngắn cũng chẳng dài nhưng lại khiến người ta xót xa. 5 năm tôi xa ba, xa căn nhà nhỏ, xa cả yêu thương. Nhưng chưa bao giờ tôi cho phép mình quên đi những hồi ức đẹp đẽ ấy. Ba Tôn thích ăn mì, thích cả việc chuẩn bị những món ăn và nhìn gương mặt ngây ngô của những đứa trẻ khi ăn mì do chính tay ba nấu. Ba gọi nó là thú vui của đời. Và cái sở thích kì lạ ấy được truyền cho tôi một cách tự nhiên nhất. Cũng vì thế tôi chọn Ochiwa, quán ăn nhỏ chuyên chế biến các món ăn từ mì theo phong cách Nhật Bản, là trạm dừng chân đầu tiên cho những tháng ngày “chân ướt chân ráo” vào đại học. Là một mình. Là tự bươn chải giữa dòng đời. Những buổi chiều đôi khi buồn và cô độc. Nhiều lúc người ta cô đơn không phải vì không có bạn bè hay người thân bên cạnh, mà đơn giản chỉ là khi trong lòng không có ai để hướng về.
Và tôi gặp anh cũng vào một buổi chiều màu đông như vậy.
***
Đông Đông là một chàng trai dễ mến với cách nói chuyện nhẹ nhàng và đôi mắt buồn, y như bầu trời giữa những ngày gió lạnh. Anh tên là Hoàng Việt nhưng tôi lại thích gọi anh như thế. Đối với người khác có lẽ hai từ này gợi không khí đặc trưng của những ngày cuối năm hơn là chút ấm áp, bình yên những khi người ta thấy mình nhỏ bé.
Có thể nói anh là khách quen của Ochiwa, với sự ra vào đều đặn vài lần một tuần. Chiếc bàn gỗ cuối góc phòng, nơi hiếm hoi có thể dựa mình và tận hưởng cảm giác được sống chậm lại qua ô cửa sổ hướng ra con đường hối hả bên ngoài, dường như được dành riêng cho những người ưa lặng lẽ như anh. Điềm tĩnh. Ôn hòa. Ít nói. Nhưng tinh tế. Tôi đoán anh làm nghề có liên quan đến nghệ thuật. Bởi lẽ chỉ có những người như vậy mới có đủ kiên nhẫn ngồi hàng giờ để cảm nhận sự chậm chạp của thời gian qua ánh nhìn lơ đãng về phía những dòng người cứ tấp nập qua lại. Một lần tình cờ, tôi thấy anh nhìn tôi. Và đó là lần đầu tiên tôi chú ý tới một người khác giới.
***
– Tôi thấy chiếc áo hôm qua rất hợp với cô. Sao cô lại tháo nó ra?
– Cám ơn anh. Nhưng mọi người nói rằng tôi không hợp với những kiểu áo như vậy.
– Có vẻ như cô thích nó.
– Vâng. Nhưng dường như mặc nó tôi thay đổi nhiều.
– Hãy mặc áo đỏ và thôi hát bè trầm. Vì không ai có thể phán xét cô cả đời cô gái ạ. Vậy thì cớ gì phải từ bỏ những thứ mình thích chỉ vì ý kiến của những người xung quanh?
Giọng nói ấm áp cùng ánh nhìn kiến quyết hướng về phía người đối diện. Lần đầu tiên tôi có dịp nhìn anh kĩ đến thế. Gương mặt góc cạnh với những đường nét hoàn hảo, nổi bật lên với sóng mũi cao cùng đôi mắt một mí hiền từ ẩn sau cặp kính cận. Anh cười nhẹ rồi lại tiếp tục chăm chú vào công việc đang dang dở của mình. Tách café nóng nằm yên vị trên bàn, chẳng để tâm đến sự bối rối của người vừa đặt nó xuống vị trí đó hai giây trước. Chiếc áo mới với cặp màu tương phản cùng vài đường cắt xẻ táo bạo, phút say mê bất chợt, giờ nằm im trong vali đựng đồ, tách biệt hẳn so với những chiếc áo sơ mi, cổ tròn đơn giản hằng ngày. Đến bây giờ, đôi khi tôi vẫn nhớ về câu nói của anh khi đó. Có phải do tôi đã quá để tâm đến cảm xúc và suy nghĩ của người khác trong khi tôi sống cuộc sống của mình? Hay bởi tôi không đủ can đảm để thử một lần thay đổi. Người ta thường bảo trong cuộc đời mỗi người đều có những bước ngoặc. Và tôi, có lẽ đã bước vào một trong những con đường đó bởi một câu nói của một người con trai thậm chí tôi chưa từng quen biết.
***
Anh đã cười khi tôi gọi anh là Đông Đông nhưng anh chỉ im lặng, khẽ gật đầu như thể đồng tình với những gì tôi vừa mới sắp đặt. Anh thường đến vào buổi chiều. Khoảng thời gian ít ỏi Ochiwa vắng khách và tôi cũng không quá bận rộn với những bài học trên giảng đường. Thường tôi sẽ làm cho anh một vài món mì hay đơn giản tranh luận về một vấn đề mà cả hai cùng quan tâm. Tôi thích cái cách anh chăm chú lắng nghe một điều gì đó mà tôi đang “thao thao bất tuyệt”. Thích nhìn thấy niềm đam mê hiện lên trong ánh mắt anh khi anh kể về công việc của mình. Cả lúc anh thở phào đầy mãn nguyện khi hoàn thành xong bản vẽ một ngôi nhà nào đó. Niềm vui lớn nhất của anh là được thiết kế mái ấm cho những gia đình, nơi họ sẽ gắn bó và trải qua những vui buồn trong cuộc sống, cũng là nơi nuôi dưỡng ước mơ và hạnh phúc của mỗi con người. Bởi ai cũng có một gia đình. Bất giác tôi nghĩ đến ba Tôn và ngôi nhà nhỏ của chúng tôi. Ước gì tôi cũng có thể một lần được vẽ ra ngôi nhà của chính mình. Có ba, có tôi và cả những tháng ngày chỉ còn là hoài niệm…
***
– Anh có thói quen đến đây bao lâu rồi?
– Ukm… Khoảng 3 năm.
– Anh thích điều gì ở đây nhất?
– Không gian. Các món ăn. Cách bài trí. Cả những người phục vụ – Khóe môi khẽ nhích lên một nụ cười. Tôi biết anh đang đùa. Và tôi cũng thích cả cái khiếu khôi hài ấy.
– Chỉ nhiêu đó thôi mà có thể giữ chân anh lại đây lâu đến vậy? – Tôi chống cằm, giả bộ ngó lơ.
– Em nghĩ sao?
– Em không nghĩ đơn giản vậy.
– Ừ. Anh đang đợi. Một người rất quan trọng…
Tim tôi vừa trật một nhịp. Tôi cười trừ mà lòng bỗng xuất hiện những cảm xúc không tên. Chẳng biết phải diễn tả thế nào cho phải. Buồn ư? Hụt hẫng hay thất vọng? Khóe môi cố nhích lên. Bộ não nhỏ bé hoạt động hết công suất cố tìm kiếm những từ ngữ thích hợp để cuộc trò chuyện không rơi vào khoảng không tĩnh lặng. Ấy thế mà giữa những câu nói đứt quãng vẫn còn chỗ cho những tiếng thở dài và im lặng của chính tôi. Bỗng dưng tôi thấy mình trở nên vô dụng…
– Vậy là trong suốt gần ba năm qua, anh ngồi đây để chờ cô ấy?
– Ừ. Anh tin rồi sẽ có lúc anh và cô ấy sẽ gặp lại nhau.
– Có gì là chắc chắn?
– Không có gì cả.
– Tại sao anh vẫn đợi?
– Vì anh tin có điều kì diệu.
Im lặng. Tôi không thể nói với anh rằng anh thật ngốc và cô gái kia chắc chắn sẽ không xuất hiện. Chờ đợi một người thậm chí mình còn không nhớ rõ. Điều đó cuối cùng chẳng đem lại gì ngoài nỗi đau và sự thất vọng. Vậy mà anh vẫn tin và chấp nhận nó trong suốt mấy năm qua. Đã có lần tôi nhìn thấy nó, tấm hình mà anh vẫn luôn mang theo bên mình. Cô gái nhỏ có gương mặt trái xoan phúc hậu, mái tóc dài bồng bềnh xõa ngang vai nhưng tuyệt nhiên không có đôi mắt, cũng không có một định hình rõ ràng ngoài những nét vẽ mơ hồ. Nếu trên đời này có thứ gọi là điều kì diệu thì anh đã không phải chờ đợi lâu như vậy, ba Tôn cũng không rời bỏ tôi mà đi vào cái ngày cách đây 5 năm trước…
***
Mưa buồn. Rơi nhẹ tênh xuống mái hiên ướt lạnh.
Cái Tâm lặng lẽ bày mấy con búp bê ra chơi nhà trò ngon lành. Miệng lẩm bẩm một mình không ngớt. Nó quen chơi như vậy lâu rồi nên cũng không lo chán hay dỗi vì bị bỏ rơi. Dì Ngọc cứ lúi húi trong bếp, canh chừng nồi canh khoai. Chốc chốc lại phe phẩy cái quạt, ngước nhìn trời sao mưa nắng thất thường. Gió thổi ào ào chẳng đoái hoài đến mấy cây xanh bên đường đang thả sức kêu gào vì mưa gió. Tôi ngồi co ro bên vệ cửa đợi ba Tôn.
Tiếng xe máy cà tàng của ba vọng lại từ đằng xa nhưng bị tiếng mưa át lại. Ấy thế mà tôi vẫn cảm nhận được rõ ràng tiếng ba trong mưa: “Ba về rồi mấy đứa”.
Ngày đó, ba không nói gì, chỉ xoa đầu tôi với bé Tâm hiền từ.
Một tháng sau, ba bị ngất trong khi đang làm việc. Bác sĩ bảo rằng ba phải nhập viện vì căn bệnh viêm phổi cấp tính.
Dì Ngọc cứ khóc suốt. Chỉ còn tôi với bé Tâm ở nhà. Nó vẫn chơi nhà trò với mấy con búp bê và người bạn tưởng tượng, miệng nghêu ngao hát. Thỉnh thoảng, tôi thấy nó ngước nhìn đồng hồ. Lâu lắm. Rồi nó nắm lấy tay tôi: “Chị Hy, Tâm nhớ ba”. Tôi đọc được đâu đó trong ánh nhìn thơ dại chút lo sợ cùng nỗi nghẹn ngào. Nó nhìn tôi mà mắt ráo hoảnh. Ấy vậy mà tôi nghĩ nó vô tư…
Tôi tự bắt xe buýt đến bệnh viện mỗi khi tan học. Ba Tôn gầy guộc hẳn đi sau mấy ngày bị căn bệnh quái ác hành hạ. Hai gò má hóp lại nhường chỗ cho những vết hằn thi thoảng sâu hơn bởi những cơn đau bất chợt. Vậy mà ba vẫn cười. Tôi cũng cười theo cho ba vui. Mà lòng lại buồn.
Chúng tôi thường đi dạo trong khuôn viên bệnh viện. Một nơi đầy gió và cây xanh. Tôi thường nấu mì đem đến cho ba. Niềm vui nhỏ hiện lên trong ánh nhìn ấm áp. Lúc đó, ba vẫn cười và bảo với tôi: “Đừng lo, con. Rồi ba sẽ khỏe thôi. Đừng bao giờ đánh mất hy vọng. Chỉ cần con tin thì điều kì diệu sẽ đến”.
“Vâng. Con sắp gấp được 1000 con hạc giấy rồi. Khi đó ba Tôn sẽ sớm khỏe lại và về với con.”
Ba vuốt tóc tôi cười nhẹ, nhìn ra khoảng trời đầy nắng. Lúc nào ba cũng lạc quan và yêu đời, yêu cuộc sống ngay cả khi nó quá khắc nghiệt và cay đắng. Ba dạy tôi cách nuôi dưỡng hy vọng, giữ lửa đam mê, tin vào thứ ánh sáng kì diệu mang tên phép màu cuộc sống sẽ đến với những ai có trái tim lương thiện. Nhưng ba chưa dạy tôi cách chấp nhận sự thật và phải làm thế nào nếu ba ra đi. Lần tôi tỉ mỉ gấp những con hạc giấy cuối cùng bên giường bệnh, ba nhìn tôi lâu lắm. Có cái gì đó long lanh và ánh nhìn như đang vụn vỡ ra từng mảnh…
Và rồi ba cũng đi.
Tôi không nhớ là mình đã vượt qua nó như thế nào. Chỉ biết rằng khi tôi ý thức được mình đang làm gì cũng là lúc tôi không còn tin vào điều kì diệu.
Lọ hạc gấy nằm im lặng trên góc tủ.
Phủ bụi.
Phủ mờ niềm tin.
Chỉ còn lại sự thật rằng nó đã bị lãng quên theo bụi mờ năm tháng.
***
– Anh có nghĩ là mình sẽ đợi mãi không?
– Không. Dù gì anh cũng phải lấy vợ – Anh cười, nửa đùa nửa thật- Nhưng anh tin rồi sẽ có lúc anh gặp lại cô ấy.
– Anh thật ngốc. Sao anh lại không nghe lời khuyên của em chứ?
Anh lại cười rồi lại tiếp tục vào công việc còn đang dang dở của mình. Dường như giữa cái tính khí ôn hòa, điềm đạm vốn có của Ma kết vẫn còn sót lại chút cứng đầu và bảo thủ của một Kim Ngưu. Tôi thích ở anh tất cả ngoại trừ cái tính cứ khăng khăng giữ mãi quyết định của mình như thế. Khẽ chống cằm ngước ra cửa sổ, tôi khẽ thở dài và tự an ủi mình. Nếu anh là một người khác chắc hẳn tôi đã không yêu anh nhiều đến vậy.
***
Gió thổi từng đợt mát lạnh. Đêm về. Hít căng bầu không khí lành lạnh về đêm, tôi nghĩ mông lung về những điều anh nói, về ba Tôn và cả tình cảm của mình. Không thể phủ nhận những lời nói của anh có sức ảnh hưởng rất lớn đến suy nghĩ và hành động của tôi. Ít nhất là nó bắt tôi phải tự đặt câu hỏi cho chính mình. Như bây giờ, tôi đang tự hỏi liệu mình có thể còn ở mãi bên anh chỉ với vai trò là một người bạn. Liệu tôi có thể bỏ lại sau lưng tất cả để chạy về phía trước, có thể bỏ mặc anh và cả thứ tình cảm đang lớn dần?
Ngay trong khoảnh khắc ấy, tôi đã ước giá như cô gái ấy đừng xuất hiện. Giá như người anh gặp đầu tiên là tôi chứ không phải cô ấy thì có lẽ bây giờ mọi chuyện đã khác. Tôi ghét cô ta đã bắt anh phải chờ trong vô vọng, khiến anh tin vào thứ gọi là phép màu giữa cuộc đời mà sự thật thường phũ phàng hơn những giấc mơ. Dù biết là ích kỉ, là chỉ nghĩ cho riêng mình nhưng trong tình yêu có ai muốn sẻ chia người mình yêu cho người con gái khác.
Nơi góc đường, từng làn khói phả lên nghi ngút. Những cô gái bán hoa đầu tóc rũ rượi ngồi bệt xuống góc tường. Đời mà, đời còn quá nhiều dòng ngược xuôi, nhưng những dòng ấy quá mạnh khiến họ trôi theo là điều khó tránh khỏi. Và nếu có điều kì diệu trên đời, chắc chắn chúng sẽ đến với những người như vậy. Chỉ tiếc là có quá nhiều góc khuất trong cuộc sống và cũng đã qua rồi cái thời tuổi thơ mơ mộng về phép màu của cô bé lọ lem…
***
Buổi chiều buồn cô độc.
Ochiwa vắng khách hơn thường lệ. Chiếc bàn gỗ cuối phòng bỗng buồn tênh vì thiếu mất một người. Những chiếc lá khẽ đưa vèo, mang theo cái buồn man mác của một ngày mùa thu.
Đã mấy tuần rồi anh không đến Ochiwa. Lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự trống trải khi nhìn về phía đối diện. Có lẽ anh đã mệt mỏi khi phải chờ đợi và cũng nhận ra sự thật rằng sẽ chẳng có cô gái nào trổ về sau ngần ấy năm hy vọng. Tôi đã từng gào tướng lên khi nói với anh điều đó với ý muốn anh sẽ thôi đợi chờ ngốc nghếch như thế. Vậy mà khi anh từ bỏ tôi bỗng thấy lòng buồn. Bởi cũng có nghĩa là anh sẽ không bao giờ quay lại đây nữa.
– Em sao vậy?
– Vâng. Em không sao chị ạ.
– Em đợi Việt à?
– Chị biết Đông Đông… À ý em nói là Hoàng Việt?
– Ừ. Mà cậu ấy chưa kể với em sao?
– Chuyện gì vậy ạ?
– Việt là con ông chủ của một công ty xây dựng, cũng là người đã xây dựng nên quán ăn này. Khoảng thời gian trước, cậu ấy mắc một chứng bệnh về mắt, phải nằm viện trong một thời gian dài. Có vẻ như khá nghiệm trọng. Điều đó ảnh hưởng rất nhiều đến tâm lí Việt. Nếu không may có chuyện gì xảy ra, cậu ấy sẽ không thể hoàn thành ước mơ trở thành kiến trúc sư của mình. Nhưng rồi…
– Nhưng rồi sao ạ?
– Việt gặp một cô bé. Cô bé rất thích ăn mì và thường đem mì đến cho cậu ấy. Chị nghe Việt kể cô gái đó rất lạc quan, luôn giúp đỡ Việt và là người bạn duy nhất khiến Việt cảm thấy yêu cuộc đời hơn. “Hãy luôn biết hy vọng. Vì chỉ cần có niềm tin nhất định điều kì diệu sẽ đến”. Cậu ấy hay nhắc đi nhắc lại câu đó. Sau đó, Việt khỏi mắt thật nhưng cô bé đó đã không còn ở chỗ cũ. Thế là cậu ấy đã dựng nên quán ăn này với hy vọng một ngày nào đó hai người sẽ gặp lại nhau. Chỉ tiếc là hy vọng đó quá mong manh khi lúc đó cậu ấy được quấn băng quanh mắt nên không thể nhìn thấy được cô bé đó. Em nghĩ xem. Nếu có gặp lại nhau thật cũng chưa chắc rằng họ đã nhận ra là đã từng gặp người đối diện…
Ngỡ ngàng. Linh cảm chếnh choáng.
5 năm trước, khi vào viện chăm sóc cho ba Tôn tôi có quen một cậu bạn ở giường bên cạnh. Cậu ấy bị bệnh về mắt nên chưa lúc nào tôi nhìn rõ được khuôn mặt ấy.
Ngày cuối cùng đưa ba về nhà tôi đã đưa cho cậu ấy một con hạc giấy và nói rằng: “Hãy luôn biết hy vọng. Điều kì diệu sẽ đến với bất cứ ai có niềm tin”.
Con bé luôn tin rằng hạnh phúc và may mắn sẽ đến với những người có trái tim lương thiện.
Không phải thần linh. Cũng chẳng phải chúa trời.
Đơn giản chỉ là hy vọng…
***
Đã gần hai tuần tôi không trở lại Ochiwa. Không phải vì tôi đã từ bỏ ý định ban đầu, tôi cần thời gian để sắp xếp lại tình cảm của chính mình. Tôi muốn tìm em nhưng lại không muốn mất đi cô gái bên cạnh. Khoảng thời gian bên cạnh em là bước ngoặc lớn nhất trong cuộc đời tôi khi tôi đang hoang mang về căn bệnh của mình trong quá khứ. Lúc đó tôi chỉ nghĩ đến việc sẽ gặp lại em lần nữa. Nhưng giờ đây khi suy nghĩ của tôi đang hướng dần về một người khác, tôi lại cảm thấy bối rối. Cô ấy hay cười, có tâm hồn đẹp lại rất dễ bị tổn thương. Cô ấy bảo với tôi sẽ không bao giờ có phép màu trên đời nhưng tôi biết từ tận đáy lòng, em vẫn ước ao điều đó là có thật. Chỉ vì một lí do nào đó, cô ấy mới ép mình không tin để khỏi đau, khỏi khóc. Vài ngày nữa tôi sẽ đi nước ngoài trong một tuần. Có lẽ khi ấy mọi chuyện sẽ khác chăng?
Men theo con đường nhỏ quen thuộc về nhà, tôi hít căng bầu không khí thơm mùi hoa sữa. Gió mơn man thổi nhẹ qua mái tóc. Một vài chiếc lá khẽ rơi nhẹ xuống đường.
Mùa đông qua. Rồi xuân lại đến.
Và từ xa, tôi thấy cô ấy nhìn tôi. Thật gần…
Khi đôi bàn tay đã buông xuôi.
Khi tất cả mọi người đều nói với bạn rằng: Đừng cố nữa.
Khi con cá nhỏ yếu ớt không còn đủ sức để lội ngược dòng.
Liệu bạn có còn tin vào thứ gọi là điều kì diệu?
Tên

Ẩm thực bong da m88 làm đẹp link m88 link vao m88 m88 m88bet nha cai m88 tâm sự truyện ngắn
false
ltr
item
Đọc truyện ngôn tình hay chia sẻ truyện ngắn và cách nấu món ngon mỗi ngày: Mãi yêu nhé! Đông Đông
Mãi yêu nhé! Đông Đông
https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiQF8cAF5nM2dfn0tOzq08HopJhQffZ1HtiZt-7hw7JHBPenjHctPZrepn5S0AKJIwOnleyF5igp2SYjqXydghSpADPJ-1JHaWgEcPkGaA5k8FVaY2vYtvIYzpCq-gd8y19nAZQb7Pkru3K/s640/nostalgic_moments_by_rona_keller-d88rh41.jpg
https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiQF8cAF5nM2dfn0tOzq08HopJhQffZ1HtiZt-7hw7JHBPenjHctPZrepn5S0AKJIwOnleyF5igp2SYjqXydghSpADPJ-1JHaWgEcPkGaA5k8FVaY2vYtvIYzpCq-gd8y19nAZQb7Pkru3K/s72-c/nostalgic_moments_by_rona_keller-d88rh41.jpg
Đọc truyện ngôn tình hay chia sẻ truyện ngắn và cách nấu món ngon mỗi ngày
http://phunuchiase.blogspot.com/2015/09/mai-yeu-nhe-ong-ong.html
http://phunuchiase.blogspot.com/
http://phunuchiase.blogspot.com/
http://phunuchiase.blogspot.com/2015/09/mai-yeu-nhe-ong-ong.html
true
8184048151972110357
UTF-8
Not found any posts VIEW ALL Readmore Reply Cancel reply Delete By Home PAGES POSTS View All RECOMMENDED FOR YOU LABEL ARCHIVE SEARCH Not found any post match with your request Back Home Sunday Monday Tuesday Wednesday Thursday Friday Saturday Sun Mon Tue Wed Thu Fri Sat January February March April May June July August September October November December Jan Feb Mar Apr May Jun Jul Aug Sep Oct Nov Dec just now 1 minute ago $$1$$ minutes ago 1 hour ago $$1$$ hours ago Yesterday $$1$$ days ago $$1$$ weeks ago more than 5 weeks ago