Archive Pages Design$type=blogging

Anh sẽ nắm bàn tay em thay người đó

Nhìn về phía giường, cô thấy chăn gối không còn rối tinh. Người không còn đó. Có mẩu giấy xé nham nhở với dòng chữ gầy, nghiêng: “Tôi chưa ...

Nhìn về phía giường, cô thấy chăn gối không còn rối tinh. Người không còn đó. Có mẩu giấy xé nham nhở với dòng chữ gầy, nghiêng: “Tôi chưa ổn lắm nhưng vẫn phải về. Cảm ơn cô”.
Những ngày đầu hạ, buổi sáng trời nóng bức, đến chiều luôn có mưa nhẹ. Người ta bảo đó là điều bất thường của thời tiết. Cũng như Thương Thảo vậy, trong một chiều, người yêu cô bất thường gọi đến với một cuộc hẹn. Cô vẫn nghĩ đó là những cuộc trò chuyện thường ngày,là những bữa ăn,là những cung đường quê vi vu trải đầy hoa cải vàng mà cả hai đã cất công khám phá.Quán nằm im lìm và vắng vẻ,người yêu cô đã chờ sẵn đó từ bao giờ.Cô vẫn thế,nở nụ cười nhẹ,đôi mắt ánh lên niềm mơ hồ.Anh đưa tay vén đám tóc trước vầng trán của cô,họ ngồi đối diện nhau. Gương mặt người đàn ông yêu thương cô nhíu lại. Anh ngập ngừng rồi nhìn thẳng vào mắt cô;
-Mình kết thúc ở đây em nhé.
Anh buông lời nói nhẹ tựa như mặt hồ chỉ lan ra vài gợn sóng khi bất chợt có một hòn đã tảng được ném mạnh xuống hồ.Thương Thảo không hiểu vì sao lại thế. Lặng đi hồi lâu, cô chỉ còn biết lí nhí trong miệng,hệt như có ai đang bóp nghẹt giọng nói của mình vậy:
-Nếu anh muốn vậy thì….
Thương Thảo là vậy,cô không phản kháng,không muốn hét lên trước mặt anh ấy rằng tại sao anh ta lại nói ra với cô những điều như vậy,nhưng đáp trả lại không gian im lặng đến đáng sợ này vẫn là cái cúi đầu của hai con người mà trước đây thôi,họ vẫn còn là một nửa của nhau.
Nhiều tuần sau, cô rơi vào trạng thái hoàn toàn u ám, nhưng không có ý định làm lành. Cô muốn quên đi khuôn mặt ấy,giọng nói ấy nhưng làm sao cô quên được khi ở đây,kí ức của anh ta quá nhiều,nó khiến cô ngộp thở.Ngày kia,Thương Thảo lặng lẽ kí nhận chuyến công tác biệt phái và chuyển đến một vùng đất xa xôi.Nó như là sự trốn chạy,vừa để cho cô tìm đến cảm giác an bình mà hai tuần nay cô đã không tìm lại được.
50762d8596d679fd7c62d135a0476ea280999690
Nơi Thương Thảo đến là một thành phố nhỏ vùng cao nguyên yên tĩnh. Ở đây, mọi thứ luôn chìm trong không khí ẩm ướt. Phòng làm việc của cô nằm trên tầng hai của căn nhà cổ xưa với tay nắm cầu thang đượm mùi ẩm mốc.Hít mùi khí không lấy gì làm trong lành này,cô ném người xuống chiếc giường nệm trải voan trắng tinh,cảm giác cô đơn bao trùm,cô đơn như một viên đường vậy.Giấc ngủ đến thật nhanh.
Ngày cuối tuần, cô rời văn phòng muộn. Mưa rơi làm người ta nhuốm lạnh. Khi ngang qua nhà chờ xe bus,Thương Thảo gặp một đồng nghiệp đang ngồi co ro. Những giọt nước từ trên mái vòm nhỏ xuống lanh tanh, nhưng anh ta không tránh né. Lại gần, cô thấy gương mặt người ấy tái xanh, im lìm.Trực giác của phụ nữ và kinh nghiệm sơ cứu mà cô đã thực tập trong trường khiến cô không ngần ngại quả quyết rằng anh ta đang sốt cao.
Sapa mùa băng giá,ai cũng ngại phải ra phố,nhìn quanh một lần rồi né tiếng thở dài,cô đưa xe đạp ngược lại văn phòng, cô gọi taxi. Khi phụ giúp tài xế đỡ người đàn ông vào trong, cái nóng rực tựa chú mèo bị ốm nép sát vào cô. Không thể hỏi về địa chỉ, cô định đưa anh ta đến một nhà nghỉ nào đó. Người tài xế cảnh báo về việc anh ta đang sốt li bì, ở một mình sẽ vô cùng nguy hiểm.
Chẳng tìm được cách khả dĩ hơn,Thương Thảo đành phải đưa người đàn ông về căn gác trọ của mình. Anh ta được ủ trong chiếc chăn mảnh với hơi thở đều đặn hơn. Nhìn gần,Thương Thảo nhận ra người ấy có gương mặt cương nghị nhưng buồn.Có lẽ giấc ngủ đến với anh ta rất nặng nhọc,những cú trở mình liên tiếp,những giọng nói mê man không rõ chữ khiến Thương Thảo lo lắng,cô đã đắp khăn ấm và cho anh ta uống thuốc cảm rồi.bây giờ chỉ còn chờ đợi.Cô ôm chiếc chăn mỏng của mình ra sopha,nằm một hồi,cô bất giác quay trở lại phòng,trải vội tấm thảm nhỏ dưới giường rồi nép mình xuống,cô không yên tâm để anh ta một mình.
Khi Thương Thảo thức giấc, mưa vẫn rơi rì rầm trên nhành lá. Nhìn về phía giường, cô thấy chăn gối không còn rối tinh. Người không còn đó. Có mẩu giấy xé nham nhở với dòng chữ gầy, nghiêng: “Tôi chưa ổn lắm nhưng vẫn phải về. Cảm ơn cô”.
Gần trưa ngày hôm sau, các đồng nghiệp bỗng xôn xao. Phải một lúc lâu Thương Thảo mới nhận ra nguyên nhân là do chàng trai cương nghị mà cô phải “chăm bẵm” đêm qua đã không đi làm. “Anh ấy rất có trách nhiệm, chưa bao giờ nghỉ mà không có lý do”. “Chắc chắn có chuyện rất bất ổn”, “Có ai biết nhà anh ấy không?”, “Không, anh ấy chưa từng mời ai đến”…
Những câu nói của đồng nghiệp cùng dòng chữ “Tôi chưa ổn lắm” dội mạnh vào cô. “Mình có nên mặc kệ không nhỉ?”.Thương Thảo tự hỏi và lo lắng khi nhìn về phía tấm kính văn phòng đối diện. Nó vẫn vắng tanh. Rồi đột nhiên cô đứng lên tìm hồ sơ nhân viên và nhận ra địa chỉ nơi anh ta ở khá gần nơi cô trọ.
Chiều ấy đạp xe men theo vài con dốc,Thương Thảo dừng trước cánh cổng rộng phủ đầy giàn dây leo có hoa tím ngắt. Một người đàn ông nhỏ thó hiện ra. Vặn vẹo rất nhiều lý do, ông ta chậm chạp đưa cô vào căn phòng rộng nhưng thiếu ánh sáng.
Người đồng nghiệp ngồi co chân trên ghế, ngoẹo đầu, khụt khịt qua hơi thở mệt nhọc, khẽ cười với cô.Thương Thảo đứng lên, bước lại gần cửa sổ, mở toang ra. Phía trước mặt là hoàng hôn soi rõ đỉnh vài cây cổ thụ và cả rừng hoa ban xanh mướt mát.
-Lẽ ra anh phải có bàn tay phụ nữ ở căn phòng này từ lâu rồi mới phải.Cô cất tiếng phá vỡ sự im lìm và cả cảm giác ngượng ngập đang hiện rõ trên khuôn mặt chàng trai.
-Nơi này buồn đên mức nào cô biết rồi đấy…khụ khụ….đâu có ai dám bỏ cả tuổi xuân của mình lên đây chứ-giọng nói yếu ớt xen lẫn tiếng ho cho thấy anh vẫn còn mệt.
Thương Thảo cười nhẹ,cô không đáp lại anh,cô đang bận dõi theo một chiếc tổ chim như một chấm đen nhỏ xíu nổi lên giữa màu tuyết trắng xóa kia,chim mẹ và chim bố dùng cả hai cánh của mình ủ ấm cho đàn con,đó là một gia đình hạnh phúc.Sao chúng không đi tránh rét nhỉ?Cô tự hỏi.
Bát cháo trứng dậy mùi của cô giúp anh chàng khá lên trông thấy,sắc mặt anh đã dễ coi hơn,ngồi chơi một lát,Thương Thảo lịch sự chào anh rồi về.Đi hét cuối con dốc,cô nhìn lại,bóng anh ta vẫn in rõ trên ô cửa sổ.Anh ta đang dõi theo cô ư?
Cuối tháng được lĩnh lương, các đồng nghiệp hay xôn xao rủ nhau đi mua sắm.Thương Thảo và người đàn ông thì thường không hẹn mà lại gặp nhau ở quán có bảng hiệu Cà phê Giọt đắng. Quán nằm lọt thỏm dưới mái cây cổ thụ trên con dốc vắng.
Vẫn là vỉa hè sạch tinh. Bóng dáng những người già đi bộ nhẹ nhàng như thể họ không bước mà trôi. Hai người cùng gọi café nguội. Hương thơm lan tỏa ra xung quanh gợi lên những cảm giác bình an. Thảng qua câu chuyện,Thương Thảo nói vài điều băn khoăn về mối tình đang đứt gãy. Người con trai nhìn sâu vào mắt cô rồi bỗng nhiên kể vài mẩu chuyện về thời thơ ấu với những trò nghịch ngợm…anh cười tít mắt,khuôn mặt cương nghị ngày thường giãn ra với sự thoải mái mà đã lâu cô không thấy anh hòa đồng như thế.
Thời gian cứ thế trôi đi. Thậm chí, về sau, thảng có những ngày nghỉ mưa rơi nhưng nhẹ và không làm ai ướt áo;anh bất chợt gọi điện hẹn ghé qua nhà. Anh ta dẫn cô đi tìm nấm,hái lá thuốc. Khi hai người trở về, trời thường sẩm tối. Họ cùng ngồi bệt, ăn chung với nhau trong một chiếc nồi inox. Từ căn phòng nhỏ, những tiếng cười lại rì rầm cất lên.
* * *
Gần một năm đã trôi qua. Đôi khi văn phòng ngoài Hà Nội gọi điện hỏi Thương Thảo về khoảng thời gian kết thúc chuyến biệt phái. Cô lảng tránh như chờ đợi điều gì.
Rồi một ngày mưa vẫn rơi, bất ngờ người yêu cũ của cô tìm đến.Anh ta gầy đi nhiều nhưng cái vẻ phong trần vẫn không lẫn đi đâu được.Thoáng thấy bóng anh từ xa,cô đã vụt chạy mất,để lại sau lưng tiếng kêu thất thanh của đồng nghiệp và cả hai chàng trai cô thân thiết. Biết bao lần trong giấc mơ, Thương Thảo đã chờ đợi điều này.Nhưng cô không hiểu vì sao cô lại chạy trốn,cô trốn tránh điều gì,vì lòng tự trọng của con gái ư,hay vì một nhẽ gì khác.
Cuối cùng cô vẫn quyết định gặp anh sau hai ngày giam mình trong phòng. Tuy nhiên, khi họ ngồi đối diện, nắm tay nhau thì Thương Thảo lại nhận ra câu chuyện giữa họ trở nên rời rạc, xa xăm. Ngay cả khi người ấy hỏi cô có còn muốn biết rõ ràng về lý do của ngày chia tay,cô lặng lẽ lắc đầu. “Hình như em đã đổi thay, em đã tìm được người nào khác?”.Thương Thảo không trả lời, chỉ nhìn về khoảng không gian vô định trước mắt…một cánh én sao làm nên mùa xuân!
Trưa Chủ nhật, trời mưa lâm râm.Thương Thảo tiễn người cũ ra sân bay. Anh ôm cô: “Dù anh đã sai lầm, đã có lúc đổi thay nhưng càng ngày anh càng hiểu ra mình không thể nào quên em được”. Họ lặng lẽ khóc.
Trở về, cô lấy xe đạp lang thang trên phố. Mưa miên man. Có bóng dáng vài nhà chờ xe bus hiện ra. Hình ảnh chú mèo ốm tựa sát vào cô và cả gương mặt cương nghị đã thôi nét buồn rầu đang nhìn cô như chờ đợi.
Vòng xe quay ngược lại, Thương Thảo đến bên cánh cổng có vô số dây leo màu tím lòa xòa rủ. .Đã một tuần rồi cô không gặp anh.Sau cùng, cái bóng người mặc áo len mỏng xanh thẫm cầm cây dù trên tay cũng lao vút ra mang theo cái nhìn xao xác.
-Em không về cùng người ấy?
Thương Thảo không trả lời, chỉ tựa sát vào vai người đàn ông. Anh ta siết chặt tay cô.
Họ lặng lẽ nhìn ra.Tuyết trên đầu vẫn cứ rơi. Ở xứ sở này,tuyết rơi không phải là sự đổi thay của thời tiết.
Tên

Ẩm thực bong da m88 làm đẹp link m88 link vao m88 m88 m88bet nha cai m88 tâm sự truyện ngắn
false
ltr
item
Đọc truyện ngôn tình hay chia sẻ truyện ngắn và cách nấu món ngon mỗi ngày: Anh sẽ nắm bàn tay em thay người đó
Anh sẽ nắm bàn tay em thay người đó
http://iblog.vn/wp-content/uploads/2015/10/50762d8596d679fd7c62d135a0476ea280999690.jpg
Đọc truyện ngôn tình hay chia sẻ truyện ngắn và cách nấu món ngon mỗi ngày
http://phunuchiase.blogspot.com/2015/10/anh-se-nam-ban-tay-em-thay-nguoi-o.html
http://phunuchiase.blogspot.com/
http://phunuchiase.blogspot.com/
http://phunuchiase.blogspot.com/2015/10/anh-se-nam-ban-tay-em-thay-nguoi-o.html
true
8184048151972110357
UTF-8
Not found any posts VIEW ALL Readmore Reply Cancel reply Delete By Home PAGES POSTS View All RECOMMENDED FOR YOU LABEL ARCHIVE SEARCH Not found any post match with your request Back Home Sunday Monday Tuesday Wednesday Thursday Friday Saturday Sun Mon Tue Wed Thu Fri Sat January February March April May June July August September October November December Jan Feb Mar Apr May Jun Jul Aug Sep Oct Nov Dec just now 1 minute ago $$1$$ minutes ago 1 hour ago $$1$$ hours ago Yesterday $$1$$ days ago $$1$$ weeks ago more than 5 weeks ago