Archive Pages Design$type=blogging

Có một phần mộ ở trong tim

Tình yêu đôi khi cũng chẳng phải là thứ tốt đẹp gì!! Và.. gặp được người bản thân yêu thương hơn tất cả, nhiều lúc, là chuyện để lại nhiều t...



Tình yêu đôi khi cũng chẳng phải là thứ tốt đẹp gì!!
Và.. gặp được người bản thân yêu thương hơn tất cả, nhiều lúc, là chuyện để lại nhiều tổn thương đau đớn nhất.

Chơ vơ trong làn gió lạnh, tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đen rộng chi chit sao, khẽ thở thật dài.
Lạnh thật.

Vuốt ngược mái tóc ra sau lưng, rồi chần chừ thả tay vào túi áo khoác lôi ra cái điện thoại.
Không gian yên ắng chỉ lách tách vang lên mỗi tiếng chạm vào màn hình.
Trượt.. Unlock, rồi lại lock.
Trong vô thức, những ngón tay cứ gõ gõ những nhịp điệu quen thuộc trên màn hình lạnh tanh.. Mãi đến khi chẳng biết đã unlock bao giờ, cũng chẳng biết mình gõ dãy số kia bao giờ, thì mới khựng lại.


Chăm chăm nhìn một dãy số vừa quen vừa lạ lẫm, tôi do dự, rồi thận trọng khẽ chạm vào nút gọi. Nhìn icon điện thoại nhảy tưng tưng trên màn hình báo cuộc gọi sắp kết nối, tim tôi giật nẩy lên, vội vàng end ngay trước khi tiếng chuông đầu tiên vang lên.

Haizz.. Cúi đầu thở hắt ra ngao ngán. Rồi nhàm chán xoay xoay chiếc điện thoại trên những đầu ngón tay, tự nhiên cảm thấy bản thân thật buồn cười. Bao nhiêu tuổi rồi chứ? Trải qua ngần ấy thời gian, chịu đựng ngần ấy thứ, buông bỏ và đứng lên ngần ấy lần. Vậy mà, khi quay về đúng chỗ này, thì cái nhu nhược lại bộc phát.



Yêu thương cái gì chứ? Chờ đợi cái gì chứ? Hy vọng điều gì xa xỉ sẽ xảy ra đây?!

2 đầu gối giật lên một cảm giác đau điếng. Tôi buông mắt nhìn xuống vết sẹo mới chiễm chệ trên 2 chân, miệng vết thương còn chưa kịp lành. Thở dài! Tôi co chân lại, tựa hẳn người vào thành cầu.
Đáng đời mày, đau thì cứ ở nhà mà nằm, tự mình hành xác lết ra đây làm gì?!

Tự mắng mỏ bản thân. Môi tôi khẽ nhếch lên, kéo dãn ra một nụ cười lỏng lẽo chua chát. Ừ thì, Tôi dù có thêm bao nhiêu tuổi, thì đâu đó trong cái đầu này, nơi trí não không hoạt động, nơi có một cái tên tồn tại, vẫn sẽ hành động ngu ngốc và tùy hứng như thế!

Tôi co người, siết bản thân chặt hơn trong chiếc áo khoác đen rộng thùng thình.
Luôn mở miệng nhắc người khác đừng mù quáng trong tình yêu. Nhưng bản thân thì lại..

Bao nhiêu lần, những tin nhắn soạn soạn rồi lại chần chừ xóa đi.
Bởi tôi biết, đó mới là điều tốt nhất cho anh, cho cô ấy.
Bởi tôi biết, có một người tôi luôn suy nghĩ đến trước khi quan tâm cảm giác của chính mình.
Ừ. Vậy thì cứ sống như thế này là được.

Chợt người tôi run lên, một cơn gió nữa lại lùa qua thổi bay sợi tóc lòa xòa trên gương mặt. Khẽ khàng đưa tay vuốt nhẹ. Tôi quay mặt về ngôi nhà cách tôi khoảng 100 bước chân.

Thịch.
Tay tôi, sững sờ dừng lại trong không trung.

1 dáng người từ cửa bước ra, cái bóng ấy lờ mờ trong thứ ánh sáng vàng ươm từ chiếc đèn nơi hiên nhà. Cái bóng chậm rãi cho tay vào túi quần, rồi thong thả đặt lưng tựa vào chiếc ghế đá bên hiên.

Đôi mắt tôi phút chốc dâng lên một dòng nước ấm, nhòe nhoẹt, cay xè, nhưng vẫn cố đăm đăm nhìn như đóng đinh vào cái bóng. Ánh sáng nhè nhẹ từ màn hình điện thoại hắt lên gương mặt kia, rõ ràng từng đường nét. Tôi lặng người.

Gương mặt ấy, góc nghiêng ấy…
Vội vàng quay mặt đi, cố đè nén cái cảm xúc đang vỡ òa trong lòng ngực. Từng nhịp tim dâng lên một giai điệu không rõ ràng, đứt quãng. Đôi chân tôi không tự chủ lùi lại, nép người vào áp sát thành cầu. Sao phải hành động lén lút như một tên trộm thế này hả?

Tôi đã tự biên cho mình rất nhiều kịch bản, kèm theo vô số lời thoại. Đại loại như cái kiểu tôi hay làm, vờ như chẳng có chuyện gì, vui vẻ một cái cười nhàn nhạt, đôi ba câu hỏi thăm vu vơ như những người bạn cũ tình cờ gặp lại nhau. Ấy thế mà, vào giây phút này đây, não tôi ngập nước. Mọi lời nói đã sắp đặt sẵn trong đầu cũng bị cuốn phăng đi. Ừ thì, những cảm xúc đã quá giới hạn, không thể quay lại như ngày xưa nữa, thôi thì chạm mặt, cũng chỉ để làm khó nhau mà thôi. Thấy anh thế này, trong một khoảng cách đủ gần để cảm nhận được sự tồn tại của anh, là được rồi. Có lẽ sẽ rất lâu để có thể thấy được thấy anh như thế này. Tôi sẽ mang theo những cảm xúc ấy,quay lại nơi thành thị bon chen, và sống tiếp những tháng ngày mạnh mẽ.

Nhét vội vàng điện thoại vào túi. Tôi nghệch ngoạc vẽ tay vào không khí, rồi rụt tay lại, kéo chiếc mũ áo lên qua đầu, quay mặt đi. Chầm chậm sải chân từng bước, những bước chân không ngắn không dài, thẳng theo con đường ngược hướng ánh sáng nơi anh, rời khỏi cái bóng cảm xúc mang tên anh.

“Em đi, anh nhé.”

Tôi đi tìm, một bóng hình ngược nắng
Có chăng năm tháng đã tàn phai?
Rồi sững sờ..
Nơi đó, phần mộ khắc tên ai?
Trong kí ức ngủ quên không người chết.
Tên

Ẩm thực bong da m88 làm đẹp link m88 link vao m88 m88 m88bet nha cai m88 tâm sự truyện ngắn
false
ltr
item
Đọc truyện ngôn tình hay chia sẻ truyện ngắn và cách nấu món ngon mỗi ngày: Có một phần mộ ở trong tim
Có một phần mộ ở trong tim
http://iblog.vn/wp-content/uploads/2015/11/7310feb2-e277-416a-ba16-a8f90f3fe3e8-Copy-3.jpg
Đọc truyện ngôn tình hay chia sẻ truyện ngắn và cách nấu món ngon mỗi ngày
http://phunuchiase.blogspot.com/2015/11/co-mot-phan-mo-o-trong-tim.html
http://phunuchiase.blogspot.com/
http://phunuchiase.blogspot.com/
http://phunuchiase.blogspot.com/2015/11/co-mot-phan-mo-o-trong-tim.html
true
8184048151972110357
UTF-8
Not found any posts VIEW ALL Readmore Reply Cancel reply Delete By Home PAGES POSTS View All RECOMMENDED FOR YOU LABEL ARCHIVE SEARCH Not found any post match with your request Back Home Sunday Monday Tuesday Wednesday Thursday Friday Saturday Sun Mon Tue Wed Thu Fri Sat January February March April May June July August September October November December Jan Feb Mar Apr May Jun Jul Aug Sep Oct Nov Dec just now 1 minute ago $$1$$ minutes ago 1 hour ago $$1$$ hours ago Yesterday $$1$$ days ago $$1$$ weeks ago more than 5 weeks ago